Monday, February 10, 2014

Sự trớ trêu của lịch sử!

AFR Dân Nguyễn. 
Bốn mươi năm trước, cộng sản Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của VN. “Đục nước béo cò”,ngày 19 tháng 1 năm 1974, khi VNCH đang gồng mình chống quân “Giải phóng” trên đất liền, Trung cộng đã “Giải phóng” quần đảo HS của VN từ tay chính quyền VNCH!

 Trận hải chiến đẫm máu người Việt, với 74 chiến sỹ của VNCH hy sinh; Nhưng HS vẫn thất thủ về tay Trung Quốc…


14 lăm sau, năm 1988, cộng sản Trung Quốc lại gây ra cuộc chiến tại bãi đá chìm Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của VN. Lần này đến lượt các chú “Bộ đội Cụ Hồ” mặc yếm hải quân ra đỡ đạn trong trận chiến với cộng sản Trung Quốc, người anh em “Môi hở răng lạnh” đồng chí “Cùng chung chiến hào!...

Hai trận hải chiến mà những tấm bia của Trung cộng đều là người Việt.

Hai trận chiến mục tiêu của Trung cộng là đều nhằm thôn tính những phần hải đảo của cha ông người Việt để lại cho con cháu.

Kết cục của hai trận chiến đã lùi vào quá khứ mấy mươi năm, trong đó phần thắng thuộc về cộng sản Trung Quốc.

Sau mấy mươi năm “Tọa quan sơn hổ đấu”, bọn Đại Hán vui mừng về kế sách của mình.

Nhưng cái kết của bất kỳ màn gây cho hổ xé nhau, bao giờ chẳng là lúc kẻ “Tọa quan” nhảy vào cuộc. Và đó mới là diễn biến chính.

 Những người Việt nặng lòng với Non Sông mỗi khi nghĩ về sự kiện ngày 19 tháng 1 năm 1974, sự kiện đã trở thành một phần của lịch sử cận đại, đều thốt lên những câu tiếc nuối: Giá như,…Nếu không,…Ước gì!…

Trong khi kẻ xâm lược còn chưa dừng lại ở dã tâm thôn tính, chưa thỏa mãn với những phần đất chúng cướp được, thì những người bị xâm lược chưa hợp lực, hơn nữa còn đang cắt nghĩa về lỗi để thất thủ phần biển đảo thiêng liêng.

Hơn nữa còn chống lại nhau!...

Sự kiện diễn ra ngày 19/1/1974 khiến người Việt đau xót và thương tiếc.

Nhưng tròn 40 năm sau sự kiện đau xót đó, một sự kiện làm “nản lòng” những người có lương tri và lòng tự trọng- sự kiện chính quyền Hà Nội bày đặt cưa cắt đá, nhằm tạo ra sự ô nhiễm không gian để giải tán cuộc mít tinh của Nhân Dân thủ đô ôn lại sự kiện 40 năm về trước…

Dù đó là cái mẹo cưt gà, nhưng nó đã có kết quả cho kẻ dụng mưu.

Nhưng dù có đạt được kết quả đề ra, kẻ dụng mưu lại tự phơi bộ mặt thật, khiến con người thấy bộ mặt chúng gớm ghiếc và đáng phỉ nhổ. Bọn chúng tự chứng minh biên giới Trung cộng kéo dài tới Bắc bộ phủ, và chứng minh sự thành công của kế sách nuôi tay sai…

 Hiệp định Geneve 1954 thừa nhận chính quyền VNCH là người kiểm soát phần đất từ vĩ tuyến 17 trở về phía Nam trên lãnh thổ VN.

Với việc được Quốc Tế công nhận, trong đó có chính phủ VNDCCH, chính quyền VNCH là chính phủ hợp pháp. Theo đó mọi công dân VN cư ngụ trong phần lãnh thổ đó có nghĩa vụ đối với chính thể. Một trong những nghĩa vụ đó là tham gia quân đội và các lực lượng vũ trang nhằm bảo vệ chế độ.

Sau khi chế độ VNCH bị cộng sản tiêu diệt, gàn nửa triệu quân, cán binh trong Quân lực VNCH tan rã và bị tiêu diệt. Những người còn sống sau cuộc chiến, như mọi người đã biết, họ dù không phải trải qua cuộc “tắm máu”, nhưng hết thảy họ đã bị trải qua cuộc “Tắm trầm luân” trong các nhà tù, cũng như trong cuộc sống sau khi mãn hạn tù trở về nhà. Không chỉ có họ, mà cả gia đình họ, nghĩa là có NHIỀU CHỤC TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM bị lao khổ, trong chiến dịch trả thù của “Bên thắng cuộc”. Những người lính của chế độ vừa bị tiêu diệt đó cũng bị chết theo chế độ. Họ không được chế độ mới thừa nhận cái chết của họ như sự hy sinh, như một cái chết của người lính…Những nấm mộ của họ bị dồn vào một nghĩa địa. Nghĩa trang của họ bị “Dân thường hóa”; Nhưng chưa hết, ngay cả khi đã “Thường Dân hóa” nơi yên nghỉ của họ- những chiến binh thực thụ, họ cũng không được nhận những mùi thơm hương khói và hoa của người thân và bạn bè cách dễ dàng. Sự ngăn cản hoặc gây khó dễ cho những người đến viếng họ từ phía những người quản trang của chính quyền mới cho thấy sự hạ cấp của kẻ thắng cuộc. Lẽ ra họ phải là những người “Được làm vua…”, nhưng lịch sử đã xử tệ, đã không ưu ái, bắt họ nhận phần đuôi, cái phần “Thua làm giặc”… Cho đến bây giờ, sau gần nửa thế kỷ, cái danh “Ngụy” vẫn chưa buông tha họ, vẫn bị người ta gán lên phần mộ những chiến binh của một chính thể đã ra đi.

 Hàng trăm ngàn “lính ngụy” chết vì bắn nhau với “Quân giải phóng”- với Bộ đội Cụ Hồ đã đành không thể nhận danh liệt sỹ từ kẻ thắng trong cuộc chiến; Nhưng còn những chiến binh VNCH- những NGƯỜI LÍNH VIỆT đổ máu dưới họng súng của quân Trung Quốc xâm lăng, gìn giữ từng tấc đất nơi hải đảo thì sao? Họ chết trong cuộc chiến với kẻ ngoại bang, kẻ xâm lược cơ mà! Tại sao họ không được vinh danh là liệt sỹ- danh hiệu mà họ quá xứng đáng để nhận?

Cùng là những người lính, cùng là người Việt, cùng chết dưới họng súng của cùng một kẻ thù, nhưng những chú Bộ đội cụ Hồ trên bãi đá Gạc Ma thì được phong liệt sỹ, còn những chiến binh trong quân lực VNCH chiến đấu hy sinh bảo vệ Hoàng Sa thì không!

Đó là sự trớ trêu của lịch sử.

Giống như những kẻ tay sai được quyền rao giảng về lòng yêu nước. Đó cũng là một sự trớ trêu.

9th/Feb/2014

AFR Dân Nguyễn.

No comments:

Post a Comment