Không hoa mỹ như Trà Dilmah nhưng Bia Cường hói cũng là một cái tên “hảo hạng” trong làng “phủi” Hà Nội. Đội bóng này có một ông bầu đặc biệt, một lối chơi đặc biệt và cách sống cũng… lạ đời hơn tất thảy.
“Nghệ nhân” Cường hói
Chỉ một cái tên đã nói lên tất cả. Cường hói đơn giản là một ông bầu tên Cường và không có tóc. Dân phủi Hà Nội có biết bao nhiêu ông hói, nào Hà hói, nào Trường hói, nào Hoạt hói (trọng tài)…, nhưng chỉ có Cường hói là một thương hiệu thực sự. Cường hói hình như không có bằng đại học nào, nhưng anh có thể ngồi một chỗ mà “chém gió” từ nhạc Trịnh đến hội hoạ Picasso, từ triết học Mác-Lênin đến âm dương ngũ hành... Riêng bóng đá, anh có thể nói hết ngày này sang ngày khác, nói đến cạn hết bia trong quán thì thôi.
Cường hói là chủ một dãy nhà hàng bia hơi mang tên của chính ông, trong đó quán lớn nhất nằm ở 19C Hoàng Diệu – nơi trước kia là cổng vào sân vận động Cột Cờ. Chẳng hiểu vì yêu bóng đá mà Cường hói chọn nơi đây làm đại bản doanh, hay vì “trót” đóng quân ở đất có hồn phách Thể Công mà Cường hói xoay sang làm bóng đá. Chỉ biết quán làm ăn thịnh vượng lắm, mà toàn là khách quen, khách ruột, cứ bóng bánh xong là lại tìm đến “anh Cường” để uống bia. Sau này, Cường hói mở thêm nhiều địa điểm nữa, ở đường Láng, ven hồ Tây…, chỗ nào cũng treo đầy huy chương, cúp, cờ… lưu niệm của các giải “phủi” có tiếng tăm trong Hà Nội.
Những kỷ vật ấy người ta quý Cường hói mà mang tặng cũng có, nhưng đa số là “sản phẩm” của nhà trồng được. Cường hói nổi tiếng bán bia một thì lừng danh bầu bóng đá mười. Không có giải phong trào nào ở Thủ đô mà vắng bóng người đàn ông béo phệ, đầu nhẵn bóng kèm thêm bộ ria con kiến và cặp kính cận loang loáng. Mấy năm nay, đi đâu Cường hói cũng dắt theo “đệ tử chân truyền”, chính là cậu con trai mới tí tuổi đầu đã giống y hệt bố.
Bố con Cường hói đi đến đâu là xôm đến đó. Cường hói có thói quen hay thưởng “nóng”. Nói như dân phủi thì bầu Hiển, bầu Đức thưởng kiểu chuyên nghiệp thế nào thì Cường hói thưởng kiểu nghiệp dư như thế. Có lần Cường hói dự khai mạc một giải quận Hai Bà Trưng, cầu thủ vừa ghi bàn thắng đầu tiên còn chưa kịp ăn mừng đã sững sờ khi… bị BTC gọi ra sân. Anh này tá hoả, tưởng bị đối phương kiện vì tội “cài cắm”, hoá ra lại được nhận tờ 500 ngàn xanh lét, bỏng rẫy từ tay Cường hói.
Không chỉ thưởng tiền, Cường hói còn thưởng bằng… bia. Thỉnh thoảng lại có đội bóng uống bia xong, khi thanh toán ngẩn người ra vì tiền chỉ phải trả bằng một nửa. Hoá ra, ông chủ Cường hói đã… mật phục, dặn dò nhân viên ưu tiên từ trước.
Ông bầu đặc biệt, đội bóng đặc biệt
Cường hói chơi bóng đá đúng chất giang hồ, cứ thấy cầu thủ nào hay là mời về bằng được. Gọi điện không xong thì tìm đến tận nơi mời uống bia, thuyết khách. Vì thế, “phủi” Hà Nội, phàm những người đá tốt, ai cũng có thời gian là quân ruột của Bia Cường hói.
Có lúc, trụ cột của đội bóng là Hoàng “bu” (cựu cầu thủ CAHN Bùi Đặng Huy Hoàng). Nhưng chỉ ít tháng sau, đã thấy Cường hói cười cười nói nói giới thiệu nguyên bộ khung “mới lấy về từ Triều Khúc”. Giữa hè, còn thấy trẻ Techno đại diện cho Cường hói dự mấy giải ngành, đến đầu đông, lực lượng lại được thay máu bằng một loạt quân trước đấy còn mặc áo Sông Đà… Bởi thế, những người từ “lò” Cường hói ra đi, ai cũng quay lại nhìn mà bảo rằng đấy là… gánh xiếc.
Tất nhiên, không phải ai cũng ưa cách chơi “phủi” như Cường hói vì tính thay quân như thay áo của ông. Đặc biệt là có lần, Cường hói cho đội bóng của mình dự giải futsal Hà Nội, đoạt luôn vé đi đá vòng chung kết tại TPHCM. Nhưng vào đó, quân của ông dưới cái tên hoa mỹ là FC Cường Quốc lại sớm tự loại mình ra khỏi cuộc chơi vì lý do… đánh đối thủ và trọng tài. Từ đó trở đi, BTC giải futsal cứ nghe tên Cường Quốc là “sởn da gà”.
Những đội bóng của Cường hói đúng là chỉ phù hợp cho sân “phủi” mà thôi. Ở đấy, bóng đá và bia, những phút ngẫu hứng và vô kỷ luật, những câu tụng ca và chửi bới bao giờ cũng song hành. Nhưng cũng ở đấy, mọi thứ đều đơn giản và tan chảy hết theo tiếng cụng ly…
No comments:
Post a Comment