Wednesday, January 8, 2014

Khả năng nào là Phạm Quý Ngọ vô tội.?


Sẽ không có nhân chứng nào xác nhận Ngọ báo tin cho Dũng. Việc báo tin giữa hai người đều bằng sim rác, với việc sử dụng một điện thoại mới, dùng một sim rác mới để liên lạc một hai lần rồi bỏ cả sim lẫn điện thoại đi thì việc tìm bằng chứng người gọi là mò kim đáy bể.

Chuyện tiền nong chỉ trên lời khai của Dũng, không có ai xác nhận Dũng đã đưa tiền đến nhà Ngọ.

Một lập luận nữa Ngọ có thể cãi rằng. Vì Ngọ chỉ huy vụ án, cho nên xét về mặt lời khai của bị cáo trong vụ án mà chính Ngọ điều tra,  động cơ tố cáo không trong sạch vì sự thù hằn. Đối tượng bị kết án tử hình tất mang bụng oán người điều tra, vu cáo để trả thù là chuyện dễ xảy ra.

Về lý thì Ngọ cãi được, chưa kể mang Ngọ ra điều tra còn phải có ý kiến của BCT hay trung ương Đảng. Tầm của Ngọ không thể VKS nói khơi khơi là đề nghị làm rõ là có thể triệu Ngọ đến điều tra được. Đợi được ý kiến chỉ đạo thống nhất xử lý Ngọ là cả một vấn đề lớn.

Nhận 1, 5 triệu đô la hối lộ. Khung hình phạt có khi đến mức tử hình chứ chẳng phải chơi, chưa kể đến tội cố ý làm lộ bí mật cũng xấp xỉ 10 đến 20 năm. Nên chuện dù có tội hay không thì người bị vào khung này chối tội là chuyện đương nhiên, người thường còn chối huống chi người đứng trên bậc cao danh vọng, quyền lực.

Bởi thế chắc thứ trưởng công an Phạm Quý Ngọ là một con người trong sạch, vô tội, một lòng một dạ tận tụy vì công việc. Việc tên tội phạm vì động cơ đê hèn trả thù mà tố cáo thứ trưởng Phạm Quý Ngọ, lời tố cáo ấy chỉ càng chứng mình cho thấy  thứ trưởng Phạm Quý Ngọ đã làm việc hết mình. Một cấp cao sẽ khẳng định lời khai của Dương Chí Dũng là không đủ cơ sở để điều tra khởi tố Phạm Quý Ngọ....chỉ đạo chấm dứt điều tra.

Nhưng mà nếu không phải Ngọ báo tin cho Dũng trốn. ?

Vậy thì ai là người báo, cấp trên cao hơn nữa của thứ trưởng Phạm Quý Ngọ chăng.? Ngọ đã là thứ trưởng công an, ủy viên trung ương đảng. Cấp trên của Ngọ chắc là ủy viên BCT. Ngay buổi chiều thủ tướng '' chấp nhận '' bắt giam Dương Chí Dũng, thì đến tối cách nhau vài chục phút Dũng đã biết tin để trốn thoát. Khoanh vùng những người biết thông tin này tại thời điểm đó không nhiều. Dương Chí Dũng biết tin thì ắt phải có người báo tin. Đáp án ở đây là phải có người báo tin cho Dương Chí Dũng, không thể không có người báo tin. Vậy không phải Ngọ thì là ai.?

Kịch bản đã được soạn từ trước, có lẽ Dương Chí Dũng biết phiên tòa sẽ diễn ra thế nào, mức án tử hình mà tòa tuyên cho mình là điều Dũng không bất ngờ. Dũng bình tĩnh đọc thơ và bình thản nhận lời tuyên án khắc nghiệt. Bởi Dũng biết mọi việc đến đây chưa kết thúc.

Ngọ và cấp trên'' nào đó nếu có '' của Ngọ đã bị đánh lừa trước phiên tòa vài hôm bằng văn bản quy định không tiết lộ bí mật liên quan đến lĩnh vực nội chính, phòng chống tham nhũng được chính những người giải quyết vụ án này đưa ra . Tưởng chắc rằng bí mật ở vụ án báo tin , tham nhũng, đại án này sẽ được giữ lại và sẽ có cách xử lý, giải quyết bên đằng sau hậu trường. Cả cấp trên Ngọ và Ngọ đều ung dung với hy vọng chắc mẩm lối thoát 5 tỷ đồng sẽ cứu Dương Chí Dũng thoát tội chết, mọi việc sẽ giải quyết thêm sau này để nhẹ dần thời gian chịu hình phạt của Dương Chí Dũng. Chưa kể trước nữa thông tin um xùm mà Ngọ vẫn được lên chức, lên lon càng làm cho Ngọ vững tin hơn.

Nhưng ở phiên tòa, bỗng nhiên chủ tọa cho Dương Chí Dũng khai tuốt tuột, cho báo chí ghi âm nguyên văn. Để báo chí tha hồ đưa tin lên các phương tiện đại chúng, tên tuổi,chức vụ, thời điểm, số tiền. Một đòn thật bất ngờ và hiểm, và cũng đâu có phạm quy định nào. Đây là lời khai giữa phiên tòa công khai cơ mà, đâu có phải hướng điều tra, bí mật gì nữa, đã ra tòa là phanh phui hết sự thật mới gọi là tòa chứ.

Mọi việc đã bị đẩy ra giữa ánh sáng. Kẻ trốn chạy vì có người báo tin. Bài toán pháp luật trong vụ án Dương Tự Trọng, Dương Chí Dũng  là phải có đối tượng báo tin, dư luận quần chúng sôi sục đòi tìm ra kẻ báo tin. Giờ cứ gọi cho là lời khai của Dương Chí Dũng chưa đủ cơ sở để khẳng định Ngọ báo tin. Vậy thì ai là kẻ báo tin. Nếu không tìm ra kẻ khác nào Ngọ, tức là không tìm ra được kẻ báo tin cho Dương Chí Dũng. Thì coi như pháp luật Việt Nam đã tự kết liễu niềm tin của nhân dân trong vụ án này. Đó sẽ là một tổn thất rất lớn có thể nguy hại đến cả thể chế, khi mà ở một vụ đại án như thế này có  bị hại ( thông tin bị tiết lộ ) mà không tìm ra được thủ phạm ( kẻ tiết lộ ).

Với thế trận cùng đường như vậy, việc tìm ra người báo tin cho Dương Chí Dũng bắt buộc là phải có. Và đương nhiên kẻ biết tin vào thời điểm ấy phải từ cấp thứ trưởng Phạm Quý Ngọ trở lên.

Đây là một trận đánh đẹp của ban Nội Chính Trung Ương. 

No comments:

Post a Comment