Friday, September 20, 2013

Hoàng Hải Thủy - Sài Gòn vang bóng (2)

Từ ngày những bài viết của tôi được đăng trên các báo, tôi có cái Thú, cái Sướng Khoái mà Ông Tầu Kim Thánh Thán không có. Ðó là cái Thú đọc những bài tôi viết được đăng trên trang báo, những dòng chữ in đen, gọn, sắc, sáng, rõ nét, ngay ngắn trên trang giấy trắng.
Bài nào tôi viết tôi muốn đọc lại thường là bài tôi viết hay. Nhiều bài tôi không sốt sắng muốn đọc lại, nên khi phải đọc lại những bài ấy trên báo tôi thấy chán ngắt. Ðó là những bài tôi viết dở. Thường thì bài viết nào của tôi đọc lại tôi thấy hấp dẫn là bài đó có nhiều người đọc cho là hay.
Từ ngày có computer, tôi không còn phải cắt giữ bài tôi viết để đọc lại, với computer bài viết được ghi trong Web, bất cứ lúc nào tôi muốn đọc lại là chỉ vài phút sau bài viết hiện rõ trên màn hình. Sáng, đẹp hơn bài trên trang báo.  Trang báo, trang sách có thể bị khô, ngả mầu vàng, rách vì thời gian, trang chữ trên Internet thì không.
Tháng 10, 2010, tôi viết một bài SÀI GÒN VANG BÓNG về Luật sư Trương Ðình Dzu và về vụ người con trai của ông là ông Trương Ðình Hùng, bị Cơ Quan FBI bắt về tội làm gián điệp cho Việt Cộng năm 1978 ở Virginia, Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Ðất Trích. Bài viết đăng lên, tôi đọc lại và thấy trong bài có đoạn làm hôm nay tôi phải viết bài ngày.
Mời quí vị đọc vài đoạn trong bài tôi viết về Luật sư Trương Ðình Dzu:
“Những năm 1960 trời đất Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa yên bình, Sài Gòn an ninh, có hai Hội Quốc Tế ở Sài Gòn, một hội là Hội Lyons – Lyons Club – hội thứ hai là Hội Rotary – Rotary Club – Luật Sư Trương Ðình Dzu là Hội Trưởng Hội Rotary Việt Nam. Có thời ông là Thống Ðốc Hội Rotary Ðông Nam Á. Ông ra ứng cử chức vụ Tổng Thống hai lần. Lần thứ nhất ông tranh cử với Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, lần thứ hai ông tranh cử với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Lần tranh cử thứ hai, liên danh của ông về nhì, ông bị Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bắt, kết tội “Làm suy yếu tinh thần chống Cộng,” cho ông vào tù một thời gian. Ông nằm phơi rốn trong Nhà Tù Chí Hòa.
(.. .. ..)
Một buổi chiều năm 1967, Ứng cử viên Tổng Thống Trương Ðình Dzu họp báo ở Khách sạn Continental. Là phóng viên nhật báo Sàigònmới tôi đến dự. Tôi từng khó chịu khi thấy những ông ứng cử viên Tổng Thống ăn không nên đọi, nói không nên lời, trả lời mấy câu hỏi vẩn vương của ký giả Việt thôi mà đã ngắc ngứ. Tôi ngượng mặt khi tôi phải thấy những ông chính khách Việt mở cuộc hội báo khi bị bọn phóng viên Mỹ, Pháp hỏi mặt cứ ngẩn tò te. Tôi thán phục tài hùng biện của Ứng cử viên Trương Ðình Dzu khi tôi thấy ông trả lời bọn phóng viên Pháp Mỹ; ông nói thao thao, đường hoàng. Phóng viên Mỹ hỏi, ông trả lời bằng tiếng Anh xong, ông chuyển sang nói tiếng Pháp. Phóng viên Pháp hỏi, ông trả lời bằng tiếng Pháp, xong ông chuyển sang nói tiếng Anh. Tôi có cảm tưởng ông nói – mà không cần nói – với bọn nhà báo Pháp, Mỹ:
“Các anh hỏi tôi một, tôi nói thêm cho các anh biết hai, ba chuyện nữa.”
Rõ ràng ông áp đảo thiên hạ. Buổi chiều ấy, trong phòng khánh tiết Continental, tôi nghe, nhìn ông nói mà thấy tôi kiêu hãnh. Năm ấy tôi 35 tuổi, Luật Sư Trương Ðình Dzu khoảng 55 tuổi.
Ngưng trích.
Câu trong bài: “Một buổi chiều năm 1967, Ứng cử viên Tổng Thống Trương Ðình Dzu họp báo ở Khách sạn Continental. Là phóng viên nhật báo Sàigònmới tôi đến dự.”làm tôi théc méc. Viết về những chuyện xẩy ra bốn mươi, năm mươi năm xưa, có những chuyện tôi nhớ sai. Vì nhớ sai nên tôi viết lại không đúng. Một nguyên do chính làm tôi không nhớ đúng nhiều chuyện xưa là năm xưa chẳng bao giờ tôi tự nhủ: “ Mình phải nhớ kỹ chuyện này để mai sau khi có thể mình viết ra cho đồng bào mình cùng biết.” Nhưng những chuyện tôi viết sai không nhiều. Năm nay – 2010 – tôi Bẩy Bó sem sém Tám Bó Tuổi Ðời; tính sổ vắn tắt và  giản dzị: từ 1955 đến 1975, 20 năm ăn chơi trác táng, phung phí không xót thương tuổi trẻ và sức khoẻ, từ 1975 đến 1995, 20 năm sống u uất, tủi nhục, trong số có 8 mùa lá rụng nằm phơi rốn trong ngục tù cộng sản.. Ðến nay – sang Kỳ Hoa sống thấm thoắt đã 15 năm – tôi còn nhớ được một số chuyện xưa, tôi viết sai in ít và viết lại  được như thế này tôi cho là tôi may mắn.
Buổi chiều năm 1967 tôi không thể là “phóng viên nhật báo Sàgònmới ” đến dự cuộc họp báo của Ứng cử viên Tổng Thông Trương Ðình Dzu vì một lẽ giản dzị là “năm 1967 thủ đô Sài Gòn không còn tờ nhật báo Sàigònmới.”
Nhật báo Sàigònmới của ông bà Bút Trà, Sàigònmới cũng là tờ báo của tôi, đã chết từ Tháng Tư năm 1964. Sau cuộc đảo chánh 1963, Thủ Tướng Nguyễn Ngọc Thơ giữ nguyên tình trạng báo chí Sài Gòn. Trừ nhật báo Cách Mạng Quốc Gia không còn, không nhật báo tư nhân nào bị chính phủ mới đóng cửa. Cuộc gọi là “chỉnh lý” xẩy ra – Tướng Nguyễn Khánh nắm quyền, 5 tướng đảo chính Ðôn, Kim, Ðính, Vỹ, Xuân bị Tướng Khánh đưa lên giam lỏng ở Ðàlạt. Trong cuộc họp báo thứ nhất, đại diện của phe quân nhân làm chỉnh lý là Ðại tá Ðỗ Mậu loan báo chính quyền mới đóng cửa ba nhật báo Ngôn Luận, Ðồng Nai và Sàigònmới về “tội cấu hết với nhà Ngô.”
Nhật báo Sàigònmới chết từ ngày đó. Trong những năm 1964, 1965, Sáu Khiết, anh con bà Bút Trà, có làm vài toan tính làm sống lại nhật báo Sàigònmới dưới cái tên khác. Nhưng mọi toan tính đều vô ích. Chỉ mất tiền toi. Tiền đây là tiền nộp cho thiên hạ để xin giấy phép ra báo. Toàn thể – chăm phần chăm – nhân viên, ký giả nhật báo Sàigònmới lâm vào cảnh thất nghiệp. Tôi đói dzài, đói dzẹt suốt năm 1964. đến giữa năm 1965 tôi mới được vào làm trong toà soạn nhật báo Tiền Tuyến.
Nhật báo Tiền Tuyến của Cục Tâm Lý Chiến vào thị trường báo thương mại như các báo của tư nhân. Tiền Tuyến lúc đầu có Ðại úy Phan Lạc Phúc làm chủ bút, ký giả Trịnh Viết Thành làm thư ký tòa soạn. Báo ra chừng nửa năm, Trịnh Viết Thành được mời sang làm tờ nhật báo – dường như, tôi không nhớ rõ tên báo – Dân Chủ Mới của chủ nhiệm Vũ Ngọc Các. Trước khi đi Thành đề nghị báo Tiền Tuyến cho Hoàng Hải Thủy làm thế chỗ anh. Nhờ Thành, tôi được vào toà soạn Tiền Tuyến.
Năm 1966, cuối năm, hay đầu năm 1967, tôi sang làm toà soạn nhật báo Dân Tiến. Nay nhớ lại, năm 1967 tôi đến dự cuộc hội báo của Ứng cử viên Tổng Thống Trương Ðình Dzu với tư cách nhân viên nhật báo Dân Tiến. Tôi có dự cuộc họp báo ấy, tôi nhớ và viết lại đúng những cảm nghĩ của tôi, tôi chỉ viết sai ở chuyện tôi chiều hôm ấy tôi nghe Ứng cử viên Trương Dình Dzu nói chuyện với tư cách là nhân viên nhật báo Dân Tiến, không phải nhân viên nhật báo Sàigònmới.
Mời quí vị đọc một số tài liệu về Luật sư Trương Ðình Dzu trên Vikipedia. Tôi đăng ở đây vài đoạn nguyên bản tiếng Anh để quí vị yên tâm là tôi không bịa ra những chuyện này, và để quí vị biết người Mỹ năm xưa ấy nghĩ gì, viết gì về những nhà lãnh đạo và những chính trị gia của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà:
WIKIPEDIA: Trương Ðình Dzu (1917–mid-1980s) was a Vietnamese lawyer and politician who unsuccessfully ran as a candidate for the presidency in the 1967 elections against Nguyen Van Thieu and his running mate Nguyen Cao Ky, who were the leaders of the incumbent military junta. In a poll rigged by Thieu and Ky, Dzu won 17% of the vote on a platform of negotiating with the communist Viet Cong, having remained silent on his policies until his candidacy was registered—politicians advocating coexistence with communists were not allowed to run. Dzu and other opposition candidates alleged vote fraud after the poll, but he was arrested after the election on grounds of making illicit currency transactions and jailed by a military court for five years of hard labor. Due to international criticism, he was release1961.
 (.. .. .. )
After this was done, he campaigned with the dove as his emblem, urging negotiations. Dzu gained a reputation for being the most dynamic and eloquent of the 11 presidential candidates.
( .. .. ..)
 While others also advocated peace deals, Dzu was the most vigorous in disseminating his message, making competitors such as the aged Phan Khac Suu and Tran Van Huong, who had briefly served as president and prime minister respectively under the junta’s supervision in 1964–65, appear lethargic.
With 17% of the vote, he came second behind the ticket of General Nguyen Van Thieu, Dzu’s success caught observers by surprise. Two weeks before the poll, a study by US Embassy officials privately estimated that he would only get around 4% of the vote and come fifth on the popular vote.
( .. .. .. )
Along with two other failed presidential candidates, Phan Khac Suu and Hoang Co Binh, Dzu held a media conference accusing Thieu and Ky of engaging in election fraud. Ky had not hidden his distaste for Democracy or his opponents during the campaign and had “described the civilian candidates as ‘ordure’ [dirt, filth, excrement], ‘traitors’, and ‘destroyers of the national interest’”
( .. .. .. ).
After the election, Dzu claimed to be leader of the opposition to Thieu and Ky. Dzu’s performance was regarded to be a sign of the public discontent with the military rule of the Army of the Republic of Vietnam officers, rather than an endorsement of his policies. Nevertheless, Thieu was embarrassed by the results and had him arrested for illicit currency transactions. Dzu was arrested and brought before a Special Military Court on July 26, 1968 and sentenced to five years of hard labour, but due to public pressure in South Vietnam and abroad, he was released after only five months.
After the fall of Saigon in 1975, the victorious communists sent Dzu to a reeducation camp. He died in the mid-1980s.
Phỏng dịch:
Ông Trương Ðình Dzu ( sinh 1917 – mất giữa năm 1980) là một luật sư Việt Nam và là một nhà chính trị, người đã ra tranh cử chức vụ Tổng Thống nhưng không thành công trong cuộc tuyển cử năm 1967, ông tranh cử với Tướng Nguyễn Văn Thiệu và Tướng Nguyễn Cao Kỳ là hai nhà lãnh đạo nhóm quân nhân đang cầm quyền. Trong cuộc bầu phiếu gian lận bởi ông Thiệu, ông Kỳ, ông Dzu được 17% tổng số phiếu bầu với lập trường thương thảo với Việt Cộng, ông Dzu giữ kín lập trường thương thảo với Việt Cộng cho đến khi đơn tranh cử của ông được chấp nhận – những nhà chính trị chủ trương chung sống với cộng sản không được tranh cử. Sau cuộc bầu cử, ông Dzu và một số ứng cử viên đối lập tố cáo có gian lận trong cuộc bầu cử, ông Dzu bị bắt giam ngay sau cuộc tuyển cử vì tội chuyển ngân bất hợp pháp và bị kết án 5 năm tù khổ sai. Nhờ sự chỉ trích của quốc tế, ông được thả khỏi tù năm 1961.
 (.. .. .. )
Khi được ra tranh cử, ông Dzu tranh cử với với biểu hiệu Chim Bồ Câu và hô hào thương thảo. Ông Dzu được coi là người năng động và  biện luận hay nhất trong số 11 ứng cử viên Tổng Thống.
( .. .. .. )
Trong khi nhiều ứng cử viên khác cũng chủ trương thương thuyết hòa bình, ông Dzu là người mạnh mẽ nhất trong việc loan truyền thông điệp của ông, làm cho những vị tranh cử già lão khác như ông Phan Khắc Sửu và ông Trần Văn Hương, một ông từng là Quốc trưởng, một ông từng là Thủ tướng dưới quyền kiểm xoát của nhóm quân nhân trong những năm 1964-65, có vẻ đờ đẫn.
Với 17% tổng số phiếu bầu, ông Dzu về nhì sau Tướng Nguyễn Văn Thiệu. Việc có 17% tổng số phiếu bầu của ông Dzu làm cho những nhà quan sát phải ngạc nhiên. Hai tuần trước ngày bầu cử, cuộc nghiên cứu riêng của nhân viên Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ ước tính ông Dzu sẽ chỉ được 4% tổng số phiếu bầu và sẽ đứng hạng tư về số phiếu bầu của dân. 
( .. .. .. )
Cùng với hai ứng cửa viên Tổng thống bị thất bại, ông Phan Khắc Sửu và ông Hoàng Cơ Bình, ông Dzu mở cuộc hội báo kết tội ông Thiệu, ông Kỳ gian lận trong cuộc bầu cử. Ông Kỳ không che dấu sự khinh mạn – ( ác cảm, ghê tởm )- cái gọi là Dân chủ và những đối thủ của ông trong cuộc tranh cử, ông gọi những ứng cử viên dân sự là bọn “ rác rưởi “ ( dơ, bẩn, cứt ) bọn “ phản bội “ và bọn “ phá hoại quyền lợi quốc gia.” 
( .. .. .. )
Sau bầu cử, ông Dzu tự nhận ông là người lãnh đạo nhóm đối lập với hai ông Thiệu, Kỳ. Thành quả của ông Du được coi là một dấu hiệu của sự bất mãn của nhân dân đối với việc các quân nhân cầm quyền hơn là sự ủng hộ lập trường chính trị của ông Dzu. Tìng trạng ấy làm ông Thiệu khó chịu nên ông Thiệu đã bắt giam ông Dzu về tội chuyển ngân bất hợp pháp.
Ông Dzu bị đưa ra trước Toà Án Quân Sự Ðặc Biệt ngày 26 Tháng Bẩy năm 1968 và bị xử phạt án 5 năm tù khổ sai, vì áp lực của công chúng miền Nam và ngoại quốc, ông Dzu được thả sau 5 tháng tù.
Sau khi Sài Gòn sụp đổ năm 1975, những người Việt Cộng chiến thắng cho ông Dzu vào trại cải tạo. Ông qua đời giữa năm 1980.
o O o
Năm 1961 trong cuộc tuyển cử Tổng Thống Thứ Nhất của Quốc Gia VNCH, Luật sư Trương Ðình Dzu ra tranh cử với Tổng Thống đương nhiệm Ngô Ðình Diệm. Nhưng ông rút lui khỏi cuộc tranh cử này.
Ông Trương Ðình Dzu có người con trai bị bắt ở Hoa Kỳ về tội làm gián điệp cho chính phủ Hà Nội.
Ðây là bản tin về vụ Gián điệp Trương Ðình Hùng:
Espionage Suspect Truong Dinh Hung Being Escorted by Officials
Original caption: Alexandria: Espionage Arrest. Ronald Louis Humphrey (L), a USIS officer, and Truong Dinh Hung, a Vietnamese national, arrive at their bail hearing in Alexandria, Va., Jan. 31st, following their arrest for espionage in what appears to be America’s first spy case involving the postwar Hanoi government. The indictment charges them with passing “documents, writings, notes and information relating to the national defense” to the Communist government of Vietnam.
IMAGE: © Bettmann/CORBIS
DATE PHOTOGRAPHED: January 31, 1978
LOCATION: Alexandria, Virginia, USA
Phỏng dịch:
Nghi can gián điệp Trương Ðình Hùng bị nhân viên công lực áp giải.
Lời hình: Hai nghi can gián điệp bị bắt là Ronald Lewis Humphrey, một nhân viên USIS, và Trương Ðình Hùng, một người Việt Nam, đến toà án ở Alexandria, Va, ngày 31 Tháng Giêng. Ðây là vụ gián điệp bị bắt thứ nhất liên can đến chính phủ Hà Nội sau chiến tranh. Bản truy tố ghi hai người này can tội đưa những “ tài liệu, bài viết, bản ghi và những tin liên can đến quốc phòng” cho chính phủ cộng sản Việt Nam.
Ảnh ngày 31 Tháng Giêng, 1978 tại Alexandria, Virginia, Hoa Kỳ.
o O o
Khi bắt đầu bài Viết ở Rừng Phong này, tôi định viết về hai chuyện tôi đã nói ở bài trước:
“Có thật ở Sài Gòn những năm trước 1965 bất cứ ai muốn làm báo là chỉ việc nhẩy vô làm báo?”
Bọn ký giả Sài Gòn trước năm 1975 “làm tiền thiên hạ” – bắt người ta phải nộp tiền – có dzễ không?”
Tôi có ý viết về hai chuyện trên sau khi đọc những bài viết của một sốâ quí ông Phóng Viên Việt Nam Thông Tấn Xã của Quốc Gia VNCH ngày xưa – ngày xưa là trước năm 1975 – bọn ký giả Sài Gòn – không xuất thân từ Việt Tấn Xã – những năm 1960, 1970 bị mạt sát tàn tệ trong những bài viết này – mời quí vị đọc một đoạn:
 Ông Phóng viên VTX viết. Trích:
“Một sớm một chiều, nếu muốn hành nghề, ông có thể trở thành ký giả. Chỉ cần biết đọc, biết viết. Ðúng hơn, chỉ cần biết đọc, còn viết, trong nhiều trường hợp xin phải xét lại.
“Môi trường báo chí hỗn loạn, hỗn loạn như xã hội Viêt nam. Bên cạnh những nhà báo khả kính, có kiến thức cao, có lương tâm nghề nghiệp, coi làm báo như một sứ mạng cao quý, có những ông nếu nói một chữ cắn làm đôi không có thì cũng hơi quá, nhưng trình độ văn hoá rất đại khái, rất mơ hồ, rất tượng trưng, 9 bỏ làm mười, nhất là không có một gramme lương tâm nghề nghiệp, coi viết báo như một cơ hội để làm ăn với những người có quyền thế, doạ nạt, “bắt địa”, đâm thuê, chém mướn. Ðâm thuê, chém muớn bằng ngòi bút, cố nhiên, nhưng nó còn tệ hại hơn đâm thuê, chém muớn bằng dao búa. Bởi vì cái bệ rạc văn hóa nó tai hại và.. ..bệ rạc hơn cái bệ rạc xã hội.”
Ngừng trích.
Theo đúng cái tật viết lang bang, tuỳ hứng, chuyện nọ dzọ chuyện kia, tôi mở đầu bài này bằng chuyện năm 1967 Luật sư Trương Ðình Dzu ra tranh cử Tổng Thống. Cuộc tranh cử này là cuộc tranh cử lớn nhất, quan trọng nhất, đông người ứng cử nhất, sôi động và gây chấn động dư luận công chúng nhất trong Lịch Sử 20 Năm của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa. Ngoài Liên Danh Nguyễn Văn Thiệu – Nguyễn Cao Kỳ, cuộc tranh cử Tổng Thống 1967 có 7 liên danh, kể cả Luật sư Trương Ðình Dzu là có 16 ứng cử viên. 
Trong khoảng ba tháng vận động tranh cử, một số ký giả nhật báo Sài Gòn, trong số có tôi, kẻ viết bài này, được “Tổ đãi, được Thánh cho ăn lộc dzài dzài..” Không cần phải dọa nạt ai, chúng tôi cứ ngồi bình yên, nhàn nhã  ở tòa soạn mà được “bổng lộc mùa tranh cử ” đưa đến ngon lành.
Muốn biết sự tình bọn ký giả Sài Gòn trước năm 1975 bị những ông Phóng Viên Việt Tấn Xã chửi là “ngu dzốt, một chữ cắn làm đôi không biết” “được Tổ đãi, được Thánh cho ăn lộc” ngon lành ra sao, xin đọc bài sau phân giải.

No comments:

Post a Comment