Tháng 8. Học sinh bắt đầu lục tục đến trường. Trong những tháng ngày này, nỗi nhớ về hình ảnh các thầy cô giáo lại rộn lên trong lòng… các bậc phụ huynh. Như có lần nhà thơ Đỗ Trung Quân đã phải ngậm ngùi:“Thầy còn nhớ con không…?” / Tôi giật mình nhận ra - người đàn ông áo quần nhếch nhác / Người đàn ông gầy gò - ngồi sau tủ thuốc ven đường… (Có một chiều tháng 5).
Ngậm ngùi vì sau đó là những hình ảnh quá đỗi bất ngờ: “Thầy còn nhớ con không…?” / Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng / Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè / Rụng xuống trên vai người thầy học cũ / “Không… xin lỗi… ông lầm… tôi chưa từng dạy học / Xin thối lại ông tiền thuốc… cám ơn…”
Trong bối cảnh mà nhiều tin tức trên báo chí kể về đâu đó có những người thầy luôn lăm lăm cây roi trên tay để “trừng trị” học trò; đâu đó râm ran chuyện “gạ tình đổi điểm” khiến không ít người tin rằng đã xưa lắm rồi câu dặn dò của cha ông giờ chỉ còn là khẩu hiệu trơn tuột: “Tiên học lễ”… Và cũng không còn lạ gì nữa câu chuyện vì lãnh đạo chạy theo thành tích nên người thầy đã phải cúi đầu làm lơ để học sinh tha hồ giở trò gian lận trong thi cử… Dồn dập tin tức ấy đã khiến người ta khó cầm lòng nước mắt khi chạm phải tình cảnh của ông thầy giáo già: Bên hè phố im lìm / Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt / Câu phủ nhận phải vì manh áo rách / Trước đứa học trò quần áo bảnh bao?
Tình thầy trò vốn là tình cảm thiêng liêng từ xưa tới nay. Vui sao khi đọc được một câu chuyện về sự tận tụy của cô thầy dành cho học sinh, nhưng cũng xót xa thay khi hình ảnh người thầy đang ngày càng mờ nhạt, không còn nhiều ảnh hưởng tới trò của mình. Bởi vậy nên ở tuổi trung niên khi chợt nghe ai đó nhắc lại hình ảnh của vị ân sư cũ, lòng dâng lên nỗi bồi hồi chen trong sự ngậm ngùi khó tả của dòng đời chén cơm manh áo:Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn / Thầy học cũ mười năm không lầm được / Thầy học cũ ngồi kia giấu mình sau tủ thuốc / Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh / Đứa học trò tâm sự / Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm / Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng / Biết yêu anh em – đất nước – xóm giềng…
Thời áo trắng qua đi thật nhanh. Người thầy cũ tóc bạc theo năm tháng và bạc luôn màu áo vì kế sinh nhai. Lứa học trò chúng tôi ngày xưa mang theo những kỷ niệm hồn nhiên, vô tư và trong trẻo theo suốt con đường tương lai của mình. Trên con đường đó, dù phải quay theo guồng quay chóng mặt của công việc, nhưng mỗi khi có một chút thời gian, những đứa học trò cũ lại nhớ về chốn học đường với sự trân trọng, biết ơn và xen lẫn cả chút nuối tiếc. Nhưng có mấy ai hình dung được những thầy, cô thuở ấy giờ ra sao trước cơn lốc xoáy đời sống cơm gạo, áo tiền: Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào / Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố / Mười năm nữa đứa nào trong số đó / Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?
No comments:
Post a Comment