Friday, December 7, 2012

Phượng vương tà áo dài


Chiều.... Sài Gòn đổ một cơn mưa như trút nước, khoảnh khắc của một ngày hè cuối cùng. Vội vã và dường như tĩnh lặng. Tôi nhớ rất rõ cái hương vị của mùa hè năm ấy. Nhớ hơi ấm bàn tay em khi em khẽ nắm tay tôi, cái ngượng ngùng của tình cảm đầu đời bao giờ cũng đẹp.

Nhớ những ngày còn đi học cũng vào khoảng thời gian này tất bật với biết bao nhiêu dự định, sách vở, bút chì, thước kẻ ... Những thứ lặt vặt của thời học trò cứ đi theo những năm tháng ấy. Bây giờ vẫn còn đó màu mực đã cũ, những vết ố thời gian còn đọng lại trong vạt áo trắng, những nét mực tím nhạt nhoà, đi về đâu rồi hỡi?
Tôi nhớ những mùa hạ xưa, có hình ảnh của một anh lớp trên leo lên cây phượng cao tít hái một chùm tặng cho bạn gái. Tôi thích cách thể hiện của anh khi giả vờ nhảy xuống rồi ôm chân nhắm nghiền mắt lại, đợi đám bạn gái ùa tới rồi mở mắt cười toe toét. Tôi cũng mong được một lần làm người hùng "giả vờ" giống như anh vậy.
Giờ cây phượng đỏ ngày đó đã không còn, những con người ngày xưa mỗi người một ngả, chỉ còn những dấu ấn thời gian bên một góc sân trường...
Nhớ cây phượng già năm học cấp 2, nó to lớn và vĩ đại trong mắt một thời tuổi nhỏ. Đứng bình lặng ở trước cổng trường, phượng nhìn thấy những mùa hè của biết bao nhiêu người.
Có những mùa hè phượng rơi đầy trước cổng, có lúc phượng rợp bóng những mùa tựu trường. Phượng in dấu biết bao nhiêu mối tình thơ thầm lặng, khắc sâu trên thân gỗ xù xì.
Hình ảnh một buổi chiều văn nghệ, giữa sân trường vắng chỉ có ta và người ấy. Nhớ lắm mùi tóc quen và những nụ cười bên góc phượng. Em bây giờ cũng đã xa như mùa phượng năm ấy, mãi mãi trong ta là hình ảnh một nụ cười rất đẹp, nhẹ nhàng như cánh phượng em tặng anh khi xưa. Gửi lại em một giấc mơ phượng hồng...
Tôi nhớ rất rõ cái hương vị của mùa hè năm ấy. Nhớ hơi ấm bàn tay em khi em khẽ nắm tay tôi, cái ngượng ngùng của tình cảm đầu bao giờ cũng đẹp. Nhưng dù cho có thiệt tình cách mấy tôi cũng không có cơ hội được kể lại cho em nghe về câu chuyện học trò này. Bởi vì em đã tặng tôi lời từ chối đáng yêu nhất: “Anh cười dễ thương lắm, mãi là anh em tốt anh nhé…”.
Mãi về sau, mỗi khi nghe câu hát: “Em chở mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại…” thì tôi lại thấy bồi hồi quá, ừ thì… cứ để những cảm giác đó sống trong mình, quên cũng không được, mà nhớ thì lại bâng khuâng…
Ngày mai những đứa em bắt đầu trở lại trường, tôi nhìn trong mắt của chúng là sự nao nức sau một mùa hè gặp lại bạn bè, lớp học.
Có những niềm vui trong ánh mắt của cô em lớp 2 là được đến trường với đôi giày mới, của thằng nhóc hàng xóm là buổi gặp gỡ bạn bè, của cô của dì là những lo toan con cái đầu năm học mới...
Mùa hè đó với mỗi người là một nỗi bận rộn thú vị. Chợt nhận ra những tà áo dài vừa với may hôm nào, sáng ngày mai em đến trường phượng có còn vương lên áo…
TB

No comments:

Post a Comment