Tuesday, December 25, 2012

Khi ấy biển Đông mình mới thôi cuộn sóng


Đỗ Trung Quân
Lâu rồi mới có một ngày thanh thản
Đi bộ lững thững dưới hàng cây đường Hàn Thuyên
Trời sạch, đường sạch, cây lá sạch
Lòng mình cũng sạch.
Tôi lớn lên từ Sài Gòn của mình
Ngày đi học ngửi mùi lưu đạn cay nơi tam giác sắt
Văn Khoa ,
Nông Lâm
Luật.
Tôi lớn lên cùng mùi khói ấy
Nhưng cũng yêu chiếc dù màu tím nhạc Phạm Duy
Những con đường tình chúng ta đi.
Bây giờ mình đã già
Chỉ những chiếc ghế mây quán cà phê hoa tím còn trẻ mãi
Bây giờ thấy mình lại xuống đường
Vung nắm tay ngoài cánh cổng khép kín bên kia đường
4 Duy tân – 4 Phạm Ngọc Thạch
20 năm trước ba lô áo mòn ở đây đọc sang sảng những bài thơ yêu nước
Phía Tây nam
Bây giờ lại phải viết những  bài thơ không thơ tình
Cho những người anh em hôm qua
Chận barie hôm nay.
Bắt tay nhau hôm qua
Gầm gừ “tư tưởng”  nhau hôm nay chỉ bởi thằng 16 chữ vàng giả mạo
China
Cái công xưởng đồ giả lớn nhất hành tinh
Tình đồng chí  giả cũng là cái chắc.
Nhưng thôi
Lâu rồi mới có một ngày thanh thản
Đi bộ dưới hàng cây Duy Tân
[ngộ nhỉ! người yêu nước trở về lại mất tên đường
Hàm Nghi [*]
Người thể phách tha hương tên đường còn nguyên đấy]
Đi và khẽ cười với những chiếc barie còn xếp đống  bên những ngã tư
Bao giờ chúng mày hết hạn nằm đường
hết hạn gió sương
Khi ấy biển Đông đất nước  mình
mới -  thôi - cuộn - sóng.

[Sài gòn 29 – 7- 2011]

[*] Đường Duy Tân nay là Phạm Ngọc Thạch – đại lộ Hàm Nghi quận 1 còn nguyên tên khi hài cốt vua Hàm Nghi vẫn còn ở xứ người.

No comments:

Post a Comment