Thursday, December 20, 2012

Cổ tích... không có thật?


Bạn thân,
Tết năm nay nghỉ dài quá. Mình lại có giấc mơ muốn được kể ngay. Vậy là ngồi vào bàn để viết cho bạn đây. Giấc mơ ấy giống như cổ tích vậy: mình mơ thấy bạn là cô công chúa ngủ trong rừng, mà mình lại là chính cái cây cổ thụ bự ơi là bự để công chúa dựa vào đó đánh một giấc chờ chàng hoàng tử…
Cái cây to đùng đó (trong mơ là mình ấy), không hiểu sao lại đứng lẻ loi chứ không đông đúc như trong chuyện cổ tích. Chung quanh mình chỉ là vài cây hoa dại… biết nói bạn ạ. Chẳng là cô công chúa (bạn đó!) nằm ngủ mà còn làm điệu bứt một bông tim tím cài lên mái tóc trải dài… Khi ấy, mình nghe bông hoa tím  rên rỉ vì đau quá (thì bứt khỏi thân thể, đau chết được đi chứ!). Một dây leo đang bị cô công chúa nằm đè lên cũng than vản không thở được.
Liền lúc đó, chú chích chòe bổng bay đậu lên tay mình bạn ạ. Tay mình là nhánh cây đang che mát cho công chúa mà. Chú chích chòe không hót mà nói thành tiếng nghe rõ lắm. Chú khuyên các nàng hoa xinh xắn đừng khóc lóc nữa. Chú kể mình đã bay qua rất nhiều cánh rừng. Xum xuê có, xơ xác có, và cả những vùng đất giờ đây rừng đã bị dọn sạch bởi con người. Nơi nào rừng còn là rừng bởi cây cối chen nhau, thì hoa tươi thi nhau mà khoe sắc. Nơi đồi núi trụi lũi do con người khai phá thì không chỉ vắng bóng dáng hoa thơm, mà ông thần nước cũng nhân đó mà tràn qua để xuống tàn phá đồng bằng, gây biết bao khổ đau cho đồng loại của cô công chúa đang bình yên nằm ngủ kia…
Vạn vật nghe đến đó, ai cũng run lên. Mình càng lo hơn vì biết thêm rằng trong chuyện cổ tích xưa chàng tiều phu Thạch Sanh hiền lành, nay không còn nữa. Loài người của cô công chúa giờ đây đâu có cần đến củi để đun nấu. Vậy là cứ ra sức tàn phá để làm thủy điện, làm khu công nghiệp gì đó… (Chuyện này trong mơ, cái cây không nghĩ ra đâu, khi mình viết cho bạn đến đoạn này, nhớ đến thời sự trên ti vi có chiếu chuyện đó nên tiện kể luôn!).
Cô công chúa ơi,
Mình không hình dung hết những cảnh báo trên ti vi về chuyện tàn phá thiên nhiên. Trong giấc mơ, mình là cái cây và mình rất sợ ngày nào đó lại có giấc mơ cái cây ấy bị những ông Thạch Sanh thời nay đốn ngã… Chắc là đau đến khóc thét lên mất. Ừ mà sao lại không đau, bởi lúc đó cô công chúa sẽ không còn rừng để mà ngủ, và chuyện cổ tích sẽ chết…
Mình không dám tưởng tượng nữa. Lớp mình có treo câu của Bác Hồ: “Vì lợi ích 10 năm trồng cây”. Sao người ta không nghe theo lời dặn của Bác nhỉ?
Mình dừng thư. Chúc tụi mình sẽ mãi mãi còn cổ tích, để rừng còn có cô công chúa chờ đợi chàng hoàng tử, Thạch Sanh tiếp tục đời tiều phu để có dịp chém chằng tinh làm quen công chúa nữa nghen…
(Một bài tập làm văn lớp 5)

No comments:

Post a Comment