Đêm ngủ lại trên vùng đóng quân cũ |
Bài hưởng ứng cuộc vận động sáng tác 35 năm TNXP
Lỡ đêm ngủ lại với rừng
Ngã lưng chạm khoảng vô cùng cách xa
Ơ kìa, vẫn dế thiết tha
Trên cao trăng vẫn thật thà chao nôi
Mình nằm vờ nhắm mắt thôi
Lén nghe mùi cỏ đâm chồi dưới lưng
Quờ tay đụng nhịp cuốc rung
Duỗi chân vướng ngọn gió rưng rưng về
Mình nằm lẩm bẩm nói mê
Đất vô tư rộng không chê khách nghèo
Gối đầu lên nón tai bèo
Nỗi lo cơm áo chợt vèo ngọn cây
Mình nằm dáng con giun gầy
Đo sao thấu hết bề dày, bề sâu
Trẻ trung đất cứ tươi nâu
Người, bao năm phố bạc màu phù sa
Mình nằm ôm góc lũng xa
Con đường vừa mở dãy nhà đang xây
Rẫy nương tít tắp đường cày
Hương mùa màng chín ngất ngây chỗ nằm
Mình nằm ru mấy thuở xanh
Thuở chưa bén gót đất thân thương rồi
Thuở bạt núi thuở xẻ đồi
Thuở cơm áo thiếu, dư lời tình ca
Mình nằm miệng ngậm đầy thơ
Đất chưa trọn giấc mình mơ mộng giùm
Mình nằm canh nỗi bâng khuâng
Hình như ai giữ gìn phần nắng mưa
***
Mới đây – đã gọi ngày xưa
Hay, rừng chuyền dạ lại vừa sinh tôi
Bốc lên nắm đất bồi hồi
Giữa khuya gặp giọt mồ hôi của mình.
Đào Công Điện
|
NÓI YÊU NHAU NÀO CÓ DỄ |
Mỗi lần định nói yêu em
Trái tim có đập bình thường nữa đâu
Mới vừa ấp úng vài câu
Tự dưng co duỗi mười đầu ngón tay
Quen nhau đâu phải vài ngày
Sao ngồi nói chuyện cứ quay ra ngoài
Nói năng chữ rớt chữ rời
Cái ý thì có cái lời thì không
Dẫu gì anh cũng đàn ông
Muốn quên cái tính ngượng ngùng không xong
Đôi khi nghĩ cũng giận lòng
Nói thẳng thì ngán nói vòng thì lâu
Đào kinh đắp đập đã lâu
Nắng mưa cũng phải cúi đầu chào thua
Cáng thương tải đạn bao mùa
Đạn bay pháo dập cũng chừa anh ra
Anh là C trưởng tài ba
Trước em, anh cứ vẫn là anh thôi
Lòng anh thì rộng như trời
Nói ra một lát thành lời khó nghe
Trời sinh cái lưỡi rụt rè
Lại thêm tảng đá nào đè lên trên
Mừng lòng khi được gần em
Ngồi lâu một chút giả quên ngó trời
Hiểu dùm anh nhé em ơi
Cái ngây ngô có chịu rời anh đâu
Thật lòng ai muốn giấu nhau
Cái tình không nói thêm đau cái tình
Đào kinh thì nói bằng leng
Còn với thằng giặc nói bằng AK
Với em, nghĩ mãi chưa ra
Thôi cho anh khất thêm ba bảy lần
Dẫu gì cũng chuyện trăm năm
Bây giờ chữ nghĩa có nằm đây đâu
Thôi thì tạm hiểu dùm nhau
Nên chồng nên vợ ngày sau nói bù.
Nguyễn Nhật Ánh
|
Cảm ơn anh Thanh niên xung phong
Cảm ơn anh đã ở lại với rừng
Vẫn hát những bài ca một thời leng cuốc
Hòa vào tiếng chim “bắt cô trói cột”
Tiếng bìm bịp kêu bên suối gọi chiều
*
Cảm ơn anh những ngày nắng, đêm mưa, chiều lạnh, sương nhiều
Áo anh mỏng nhưng lòng anh ấm nóng
Vẫn chấp nhận xa phố, xa vợ con, để giành lại, để khơi cao những
ước mơ cho từng cuộc sống
Các anh “làm đẹp cho đời”
*
Cảm ơn các anh, ngót hơn ba mươi ba năm một lý tưởng không rời
Chấp nhận chọn con đường đi khó nhất
Màu áo bạc mấy lần thay, mà tấm lòng chỉ một
Thanh Niên Xung Phong là … thanh niên xung phong
*
Nhiều khi ngồi một mình tôi hay nghĩ mông lung
Cũng có nhớ rừng xưa, nhớ biển
Cũng nhớ chiến trường Tây Nam, nhớ miền Đông, nhớ Campuchia
tiền tuyến.
Nước mắt, mồ hôi, xương máu hiện về…
*
Cảm ơn các anh đã đi qua, đã hy sinh như thế, tuổi xuân thì
Và tiếp tục đến hôm nay… chưa mỏi !
Những nét mặt chớm nhăn, những mái tóc hoa râm làm lòng tôi bối rối
Gặp lại các anh trên rừng, vẫn nụ cười xưa
Các anh nói về tương lai, về các em đang đổi mới từng giờ
Không hề nói về mình, về đồng đội
*
Cám ơn các anh, những thanh niên xung phong đi ba mươi – năm mươi,
những người không có tuổi…
Cảm ơn các anh đã ở lại với rừng,
“ Làm đẹp cuộc đời, làm đẹp lòng người” là Thanh Niên Xung Phong.
Trần Anh Tài – Cựu TNXP
No comments:
Post a Comment