Đỗ Trung Quân
Nhìn những diễn biến của Hà Nội ngày 21 – 8 vừa qua bỗng dưng nhớ lại bài viết ngớ ngẩn của mình chưa lâu có cái tựa “ Vẫn còn nợ một lời xin lỗi”. Vụ ông Lại Văn Sâm dịch bậy trong một liên hoan phim tổ chức tại Hà Nội khiến dư luận trong và ngoài nước bất bình mắng mỏ um xùm, Bất bình vì bộ mặt truyền hình quốc gia chẳng ra sao trước khách mời quốc tế mà vẫn ngậm tăm, im như thóc. Cô phóng viên nhà đài Kim Ngân thì phải xin lỗi sau một vụ tai tiếng còn sếp thì không. Sếp hưởng qui chế và phương pháp “ Để lâu cứt trâu hóa bùn”. Miền Nam gọi là “ cho qua phà”. Chưa hết, còn thêm vụ bôi nhọ đời tư LS CHHV và thông báo cái thông báo bất hợp lệ, không tên không chữ ký ngày 18- 8 – 2011…
Tự thấy mình cầm bút xấp xỉ 30 năm vẫn cứ ngớ ngẩn như thường, cứ đòi cái không thể có là danh dự và tử tế của cái nghề lẽ ra phải rất có liêm sỉ và tử tế. Thêm những gì diễn ra ngày 21- 8 vừa qua nó chứng minh như thế. Ngớ ngẩn thì phải xin lỗi. Kẻ ngớ ngẩn này xin gửi lời xin lỗi đến ông Sâm và Đài THVN vì đã đòi quí vị những cái không thể có được ở quí vị. Sòng phẳng với nhau rồi nhé.
Đối phó với lòng yêu nước nhiệt thành có tờ báo gọi là “ Tụ tập làm trò lố”
Đối phó với tiếng thét khẳng định chủ quyền đất nước của người yêu nước thì những cánh tay mặt của Đảng nhảy tưng tưng trên sân khấu với công suất hết cỡ của những cái loa khủng đang hòa âm cùng những cái loa phường: “ Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho mình …Hãy hỏi mình đã làm gì cho Tổ quốc…” Đây chính là lúc cả nước nhìn về Hà Nội với tình cảm và cái nhìn khác hẳn những thói bẻ hoa, dẫm cỏ chẳng tí thanh lịch nào. Nhưng quả thật người Tràng An không chỉ thanh lịch, nó hào hùng đúng chất vùng đất dựng nên từ khói lửa lịch sử nghìn năm. Họ đang thể hiện đúng câu hát của “ bầy vẹt xanh” đang hát “… Hãy hỏi mình đã làm gì cho Tổ quốc…” Thì đây ! những người yêu nước đang làm điều mọi tổ quốc đều cần khi bị ngoại xâm uy hiếp chứ còn gì nữa . Rõ như hai với hai là bốn còn gì .
Đối phó với họ thì ra chẳng có phương pháp nào xứng tầm bèn chơi hạ sách bất chấp kiểu phường tuồng. Những ca sĩ, diễn viên còn quá trẻ được dẫn dắt bởi những đàn anh cũng chưa già nhưng cái đầu giáo điều mông muội hóa họ trở thành những cô hề, chú hề đáng thương hơn đáng trách. Chắc chắn những người trẻ tuổi ấy với nền giáo dục này không bao giờ biết được câu thơ của Đỗ Mục “ Thương nữ bất tri vong quốc hận .Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa…[ Tạm dịch nghĩa : Những cô gái không biết cái hận mất nước…Bên kia sông vẫn ca hát khúc hậu đình hoa.] Hôm nay nước chưa mất , nước đang có nguy cơ sẽ mất nếu sự khiếp nhược và u mê ngày càng u mê và khiếp nhược. Nhảy cà tưng cứ việc nhảy cà tưng. Hát hò cứ hát hò. [ Thành đoàn Thành phố HCM cũng từng làm một buổi ca hát tưng bừng “ xuống đường … trên sân khấu với chủ đề “hát về biển – đảo” tháng 7 -20011 vừa qua ] Bọn Đại Hán vẫn chẳng lui lại dù một gang tay trên vùng biển Việt Nam. Ngư dân việt nam vẫn bị bọn đuôi sam trấn lột, bắt đòi tiền chuộc như thường.
Nhưng nói đi cũng cần nói lại. Hát hò cũng được luôn chả sao hết nếu hát xong thì nhảy xuống sân khấu nhập vào đoàn biểu tình mà chứng tỏ cái “ mình đã làm gì cho tổ quốc …” .
Thế mới là Thành đoàn , mới là thanh niên Việt Nam chứ nhỉ .
Nhưng tất nhiên điều ấy cũng lại không thể. Cái có thể chỉ là những trò không xứng tầm làm trò cười cho những người Việt trong lẫn ngoài nước đang đau đáu lo âu, chia sẻ nhìn về đất nước. Đặc biệt là bọn nuôi chí xâm lược yên tâm cười khà khà bên chén Mao đài: “ Chúng nó dễ bảo và dễ thương thật .Chỉ thích ca hát. Vậy cho nó ca hát dài dài cho đến khi muốn hát tiếng Việt phải xin phép ta.”
No comments:
Post a Comment