Wednesday, July 27, 2011

Lễ tưởng niệm đồng bào, chiến sĩ hy sinh


BÀI PHÁT BIỂU CỦA GIÁO SƯ TƯƠNG LAI TRONG LỄ TƯỞNG NIỆM

 
Tương Lai


Bài phát biểu tại lễ tưởng niệm

Kính thưa các cụ, thưa quý vị,

Trong những ngày nặng trĩu suy tư này, hôm nay, 27 tháng 7 năm 2011, ngày thương binh liệt sĩ, ngày tổ quốc tri ân những người đã bỏ mình vì đất nước để có một Việt Nam ngàn năm văn hiến do ông cha để lại, non sông quy vào một mối, chúng ta có mặt tại đây để cùng đồng bào cả nước nghiêng mình trước anh linh những người đã bỏ mình vì sự toàn vẹn của đất nước.

 Trước tình hình nóng bỏng ở Biển Đông do những thế lực hiếu chiến trong giới cầm quyền Trung Quốc ngang nhiên xâm phạm hải phận của ta, bắt giữ hãm hại ngư dân chúng ta, cắt cáp thăm dò dầu khí ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền của ta, tiếp tục những tội ác của chúng đã gây ra tại Hoàng Sa năm 1974 khiến 74 người con yêu của đất nước đã hy sinh và năm 1988 lại 88 chiến sĩ dũng cảm nữa ngã xuống tại Trường Sa vì chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc. Và rồi , máu của Việt Nam vẫn đang chảy trên Biển Đông.

Quả thật chủ nghĩa bành trướng Đại Hán đã không cam chịu một nước Việt Nam thống nhất và hùng mạnh làm cản trở tham vọng nuốt trọn Biển Đông và tràn xuống Đông Nam Á như xưa kia cha ông chúng đã từng theo đuổi. Cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 do Đặng Tiểu Bình phát động, đánh một đòn hiểm khi những vết thương chiến tranh kéo dài hơn một phần tư thế kỷ trên đât nước ta chưa kịp hàn gắn, đời sống của nhân dân ta cực kỳ khó khăn, đã phơi trần dã tâm chưa lúc nào từ bỏ của chúng.

Vì vậy, hôm nay trong lễ tưởng niệm đồng bào chiến sĩ hi sinh trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, phía Tây nam và ở Hoàng Sa, Trường Sa chúng ta thành kính nghiêng mình tưởng nhớ đến những người đã khuất, sẻ chia với những thương binh, bệnh binh và gia đình của những người đã nằm xuống trong chiến tranh những cam go họ đang phải chịu đựng.

Kinh Thánh có viết : Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn.” (Is. 50,4). Những điều chúng ta nói lên hôm nay để tưởng niệm những người đã ngã xuống, máu của họ đã thấm đẫm trên từng thước đất, thước biển của tổ quốc ta, là những lời nói gan ruột.

Đức Phật lại dạy : “Nước mắt nào cũng cùng một vị măn, máu của người nào cũng cùng một màu đỏ”. Chúng ta càng thấm thía rằng, máu nào đã tô thắm mảnh đất thiêng này cũng là máu Việt Nam.

Vì thế, chúng ta nhớ lại lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh “Mỗi người, mỗi gia đình đều có một nỗi đau khổ riêng và gộp cả những nỗi đau khổ riêng của mỗi người, mỗi gia đình lại thì thành nỗi đau khổ của tôi”, để khẳng định quyết tâm xóa bỏ mọi kỳ thị định kiến, góp tâm góp sức làm lành vết thương chứ không để cho cho cơ thể Tổ quốc tiếp tục rỉ máu. Giọt nước mắt Việt Nam nào cũng có vị mặn, giọt máu nào của cơ thể Việt Nam cũng màu đỏ.

Chúng ta càng ghi nhớ lời dạy của ông cha ta : “Gươm dơ lấy nước làm sạch. Nước dơ lấy máu làm sạch”. Máu của bao thế hệ Việt Nam đã tưới đẫm từng thước núi, tấc sông của Tổ quốc từ thưở Vua Hùng dựng nước cho đến tận hôm nay quyết không uổng. Vì thế, để xứng đáng với truyền thống quật cường dựng nước và giữ nước mà ông cha ta muôn đời truyền dạy, chúng ta quyết không một phút mơ hồ trước mưu toan xâm lược nhằm thực hiện mộng bành trướng của các thế lực hiếu chiến Trung Quốc.

Chúng ta cảm động khi thấy tên của những người anh hùng trong các trận quyết tử để bảo vệ Hoàng Sa của năm 1974 và Trường Sa của năm 1988 được những thanh niên yêu nước giương cao trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ngay tại Hồ Hoàn Kiếm, trái tim của Thủ đô ngày 24.7.2011 vừa qua. Tấm gương hy sinh của thế hệ đi trước đang tiếp sức cho thế hệ hôm nay tỉnh táo và hiên ngang thực hiện sứ mệnh cao cả của mình, không đang tâm ngồi nhìn bọn cướp nước đang trăm mưu nghìn kế thực hiện chính sách thâm hiểm của chúng. Đó chính là cách thiết thực nhất, mạnh mẽ nhất trong vô vàn những cách thức khác nữa để tưởng niệm những người đã khuất

Vì thế, giọt nước mắt trong lễ tưởng niệm này cũng là  “…Giọt nước mắt thương dân. Dân mình phận long đongnhư người nhạc sĩ tài hoa nọ đã hát. Đây chính là “ dòng nước mắt trong tim. Chảy lai láng vào hồn…” của mỗi chúng ta. Tâm hồn của mỗi chúng ta đang hướng về Hoàng Sa, Trường Sa, trái tim của mỗi chúng ta đang đập theo nhịp sóng Biển Đông. Chúng ta mong đợi Quốc Hội đang họp sẽ có một Nghị quyết toàn diện và mạnh mẽ về Biển Đông, tiếp sức thêm cho hành động yệu nước của chúng ta.

Lễ tưởng niệm này chỉ là một dấu nhấn trong toàn cảnh hoạt động của mỗi người dân yêu nước. Chúng ta tin rằng anh linh của các liệt sĩ tại các trận chiến đấu trên biển năm 1974, 1988, cuộc chiến đấu trên bộ ở biên giới Tấy nam và Biên giới phía băc năm 1979, hồn thiêng sông núi muôn đời Việt Nam, chứng giám cho nhịp đập trái tim yêu nước của tất thảy những lương tâm Việt Nam, để họ biết cách hiến dâng những suy tư và hành động cao cả cho sự nghiệp thiêng liêng của đất nước.

Một lần nữa, xin kính cẩn nghiêng mình.

Nhân kỷ niệm 64 năm ngày thương binh liệt sĩ Việt Nam, một số nhân sĩ, trí thức phối hợp với Câu lạc bộ Phaolô Nguyễn văn Bình đã tổ chức buổi tưởng niệm nói trên vào lúc 09h00’ sáng nay thứ Tư 27.07.2011 tại 43 Nguyễn Thông, quận 3, TP HCM.
Theo thông tin ban đầu từ Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc cho biết, đến dự buổi tưởng niệm gồm có: Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu, ông Lê Hiếu Đằng, BS Huỳnh Tấn Mẫm, Nhà thơ Nguyễn Duy, Nhà thơ Đỗ Trung Quân, GS Tương Lai, cùng rất nhiều nhân sĩ, trí thức yêu nước, trong đó có GS-PTS Nguyễn Phương Tùng, là con gái của cố Ngoại trưởng Nguyễn Duy Trinh. Đặc biệt là sự có mặt của bà Quả phụ Ngụy Văn Thà.
Sau phần thắp nhang tưởng niệm là các phát biểu của Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu, GS Tương Lai, BS Huỳnh Tấn Mẫm, ông Lê Hiếu Đằng, Nhà thơ Đỗ Trung Quân và sau đó, các khẩu hiệu chống bá quyền Bắc Kinh, đường “lưỡi bò” của Trung Quốc v.v.. đã xuất hiện đầy trong hội trường.

 
Ông Lê Hiếu Đằng
Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu (bìa trái), GS Tương Lai (bìa phải)
Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Nhà thơ Nguyễn Duy
Bà Quả phụ Ngụy Văn Thà
GS-PTS Nguyễn Phương Tùng
Những ngày này, trên các phương tiện thông tin đại chúng rầm rộ đưa tin về các hoạt động hướng tới kỉ niệm ngày Thương bình Liệt sĩ - 27/7. Sáng nay, tôi cùng đồng nghiệp đi viếng nghĩa trang liệt sĩ. Những vòng hoa, những nén nhang thơm, khói tỏa nghi ngút cả một vùng trời. Người ta tưởng niệm cho những người đã ngã xuống cho quê hương đất nước. 
Trên đường về, tôi chạnh lòng nghĩ đến những người lính bên kia trận tuyến, liệu có ngày nào để tưởng nhớ họ, liệu còn ai còn nhớ đến họ hay không?

Chiến tranh đã lùi xa gần 40 năm nhưng những vết cắt của nó vẫn còn gây ra những thù hận cho đến ngày hôm nay. Ông tôi – một sĩ quan an ninh "ngụy" – vẫn thường bảo: “Chiến tranh là ý thức hệ. Cha con, anh em không cùng lí tưởng thì không ở cùng một chiến hào, thậm chí phải nổ súng (nếu cần). Chiến tranh là vậy cháu ạ!”

Con người ta sinh ra và lớn lên ai cũng có một lí tưởng để theo đuổi. Lí tưởng của anh khác của tôi, âu cũng là lẽ thường. Cũng chính vì vậy có người theo chủ nghĩa cộng sản người lại thờ phụng quốc gia cũng không có gì lạ. Nhưng hôm nay tôi không bàn đến tính đúng sai của cuộc chiến giữa hai miền Bắc –  Nam  mà người ta vẫn gọi là “nồi da xáo thịt”, chúng tôi muốn nói đến góc độ nhân văn của con người. Phần lớn người ta vẫn cho rằng: người lính VNCH chết đi thì đó là cái chết của kẻ bán nước còn người lính cộng sản ngả xuống đó là sự hy sinh thiêng liêng cho tổ quốc.

Tôi thì không nghĩ như vậy. Dẫu ở bên này hay bên kia trận tuyến, người lính vẫn là người đáng thương nhất. Họ lên đường vì bắt buộc hay tự nguyện thì đều có một điểm chung là những người xông pha nơi nguy hiểm, cái chết luôn cận kề với họ. Dẫu người nào ngả xuống cũng là niềm đau vô hạn: Mái đầu bạc tiễn mái đầu xanh, vành khăn trắng quấn lên đầu người thiếu phụ, đứa con chào đời chưa kịp thấy mặt cha. Tôi không nghĩ nỗi đau mà người thân của những người lính cộng sản phải gánh chịu lại cao hơn nỗi đau mà những người thân của những người lính ở bên kia. Nhưng thói đời vẫn vậy: “Thắng làm vua thua làm giặc”

Nhưng thôi, sau ngần ấy năm, bài học đoàn kết vẫn là bài học mà những người trong cuộc như chúng ta hôm nay cần phải học. Tôi còn nhớ một câu nói của ai đó rằng: người lính nào ngã xuống cũng đáng được vinh danh, được trân trọng vì họ ngả xuống cho quê hương đất nước, bất kể họ ở phía bên nào.

Xin hãy bỏ qua hận thù, bỏ qua lí tưởng mà chúng ta đang theo đuổi, bạn và tôi xin hãy thắp một nén nhang thơm cho những người đã ngã xuống ở phía bên kia chiến tuyến.

Dưới những rặng cây xanh, đây là nơi yên nghỉ của 16 ngàn tử sĩ chế độ Miền Nam trước 1975, chia làm 8 khu từ A đến I

Tuesday, July 26, 2011

TƯỜNG THUẬT CỦA BÁC GỐC SẬY: "XUỐNG ĐƯỜNG NGÀY 24.07"

Tường thuật của blogger Gốc Sậy:

‘XUỐNG ĐƯỜNG’ NGÀY 24/7

 

Nhà cháu dùng luôn từ của ông ủy viên BCT ĐCSVN Phạm Quang Nghị, cho nó CHUẨN KHÔNG CẦN CHỈNH.

Cứ lo trời lại mưa to, kéo dài giống sáng qua thì gay. Nhưng gần sáng, có một cơn mưa ngắn rồi tạnh ráo. Nằm lo mưa, rồi lại chủ quan hôm nay ‘xuống đường’ gần nhà  nên nhà cháu bị ‘nướng’ mất 15 phút.

Gần 8g, vừa vào quán gọi bát phở thì điện thoại đã đổ tin nhắn liên tục, đành bỏ lại.

Qua quán cà phê Bonbon gặp lốc-gờ Lê Dũng. Lại sốt ruột, cốc đen đá to đùng mà cả hai cùng tu vội, 2 ngụm đã hết. Bàn bên cạnh có 2 bác mặc “áo phông quốc kỳ” cũng chả biết có phải để “xuống đường”? Cẩn thận, nên cũng chả ai hỏi ai. Trước khi rời quán, Lê Dũng dơ máy ‘Chộp’, họ cũng chẳng thèm để ý.


Ngang qua đền Ngọc Sơn, thấy “Cầu Thê Húc đỏ đỏ đỏ đỏ, nước hồ Gươm xanh xanh xanh xanh… “. đúng như cô bé Ngô Bích Hiền viết hồi 10 tuổi gì đó. (Hiền là con gái bác Ngô Thảo, thuộc lứa sau nhà bác Trần Đăng Khoa và nhà cháu, cũng suýt bị phong “thần đồng-thần sắt” may mà em nó lại THOÁT)

 

Khu vực đỗ/gửi xe máy ô tô chếch chỗ tòa nhà Hàm Cá Mập lại thấy đỗ chình ình mấy chiếc xe buýt. Trước chỗ bác tài có biển: “Xe huy động”.

Hay rồi, nếu có “Nào mình cùng lên xe buýt” thì chắc được chở về lại chứ không phải BỘ HÀNH rồi tự tìm taxi về như lần trước. Chả biết có phải do bà con và cả nhà cháu yêu cầu thiếu tá Chu Anh Tuấn (đồn trưởng đồn Mỹ Đình) đề nghị lên cấp trên mà hôm nay có hẳn XE HUY ĐỘNG chứ không để biển “Xe Về Bến” như Chủ nhật trước. Thôi thì cứ AQ tý vậy. Hề hề !

Đến trước cửa đền Bà Kiệu thì gặp 5-7 bác đang tụ tập. Chết sao vắng thế này?!
Loanh quanh một lúc, tất cả rủ nhau đi về sân tượng đài Cụ Lý Thái tổ.
Hóa ra là mọi người tập hợp ở đây. Nhưng cũng không được đông lắm.

Sát vỉa hè có 1 chiếc xe của Nhà Văn hóa quận Hòan Kiếm, nóc xe gắn cái loa to tướng.
Hay nhỉ, hệ thống loa phường trên các cột điện chưa đủ nên phải dùng xe loa sao?

Nhà cháu chưa kịp thắc mắc thì loa trên xe đó phát. Không “ghi nhận lòng yêu nước”, cũng chẳng “yêu cầu để nhà nước giải quyết”… tiếng loa (từ băng ghi âm) liệt kê mấy nghị định-nghị quyết gì đó về cấm tụ tập đông người. Đoạn cuối còn nói sẽ dùng “biện pháp cần thiết”.

Sao LOA của nhà văn hóa mà lại nói RẮN thế? Lại gần, nhà cháu mới nhận ra mấy chú trên xe là LLBV đã quen mặt. 

Nhưng tịnh không thấy bóng bất kỳ 1 CSCĐ với đầy đủ trang bị khiên-dùi cui như mấy lần trước. Cũng chẳng có “hội băng đỏ”. Chủ yếu là các CSGT mặc quần áo vàng.

Khi nhà cháu vào thắp hương ở tượng Cụ Lý Thái tổ thấy nhiều bác khác cũng đang thắp hương.
Quay ra thì mọi người đã ‘xuống đường’ rồi.
Ôi sao đông nhanh thế chứ? Hoan hô đồng bào !

Nhà cháu nhận thấy ngoài những biểu ngữ chống TQ xâm lấn, phản đối ‘lưỡi bò”, phản đối cướp-đánh ngư dân Việt Nam… đã xuất hiện từ những lần trước, còn có 03 nội dung biểu ngữ mới:

- Vinh công các liệt sỹ đã hy sinh vì Biển Đông. Sắp 27/7, rồi lại có mit-tinh um xùm nhưng chắc chắn chẳng thể ý nghĩa và gây ấn tượng bằng những tờ giấy A3 in tên các liệt sỹ.
Nhà cháu không thể đếm nhưng chắc đủ tên 74 liệt sỹ Hoàng Sa 1974 và 84 liệt sỹ Trường Sa 1988 vì có cả những biểu ngữ TỔ QUỐC VINH CÔNG in màu, có đầy đủ tên các Anh. Nhà nước chưa chính thức công nhận họ, nhưng  Dân Ghi Ơn Các Anh.

- Quốc hội đang họp, sẽ có đề cập đến vấn đề Biển Đông, những người XUỐNG ĐƯỜNG cũng bày tỏ rõ nhu cầu của Dân:

 

- Một bác trai có cái biểu ngữ thật độc đáo và Chính xác đến cả dấu 2 chấm: “Phản đối đánh người yêu nước CHỈ VÌ HÔ: Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam”. Bác này sau đó than phiền với nhà cháu là bị ‘lừa’: Thấy tôi bận tay lau mồ hôi, uống nước, có 2 cậu trẻ xin được cầm hộ, rồi biến đâu mất. Tôi lại cứ yên trí là người đi cùng đoàn, hóa ra… không phải.

Bác Trai (tên bác là thế) luôn tự thuê in những biểu ngữ màu rất ấn tượng. Những lần trước bác cầm biểu ngữ là cái tranh cổ động  CẮT LƯỠI BÒ (in màu hẳn hoi nhé).

 

Nhà cháu phát hiện nhiều người có trang phục mới. Ngoài “đồng phục No U” là hai tà áo dài của bác Hằng ‘béo’ và cô cháu Kim Tiến (hay Tuyến?). Ôi chu choa đẹp… một cách MAN RỢ, nhất là bác Hằng lại còn ôm bó hồng đỏ thắm nữa.

Bác gái Phương Bích thì cứ tự trách là quên mất không mang 4-5 cái áo No U để phát cho nhà cháu 1 cái. Chả là hôm nay cháu không mặc cái áo phông quốc kỳ có câu hỏi ” Liệu chúng ta có còn được ăn cá Biển Đông ?” (mà nhiều bác rất KHOÁI) vì giặt bị phai không còn đọc rõ.

Có bác ghé tai nhà cháu bảo iem Phương Nga vưỡn đang ở TQ. Bác gái Phương Bích được phong làm Người phát ngôn vì có cái loa pin. Hihi! Nhưng phải công nhận Phương Bích PHÁT câu nào ra câu nấy, mọi người hô theo rầm rầm. Iem Phương Nga thì toàn đọc thuộc lòng, nghe vô cảm chết đi được.


Về NHÂN SỰ: Ngoài những gương mặt ‘wen’ (vưỡn đủ cả Nam-Phụ-Lão-Ấu) nhà cháu được gặp rất, rất nhiều người mới (hoặc mới chỉ thấy qua ảnh). Đang mải “tác nghiệp’, nhà cháu bị vỗ vai cái độp. Quay lại hóa ra bác Thùy Linh ‘Sexy tất cả, trừ …‘. Rồi bác Nguyễn Quang A, bác Nguyên ‘đầu bạc’, bác Phạm Duy Hiển… nhiều quá không kể hết.

Nhà cháu cũng gặp lại một người quen rất đặc biệt trong LLBV: Thượng úy CSGT Lưu Thanh Châu. Cựu tuyển thủ quốc gia này bảo vệ đoàn rất nhiệt tình.

Trong những người biết nhưng chưa gặp có bác râu quai nón đã đỡ đòn và cõng GS Phạm Duy Hiển hôm Chủ nhật tuần trước. Hỏi thì được biết bác ấy tên là Trần Tất Hợp  và đi cùnglàgười bạn học từ hồi ở Liên Xô là bác Phạm Minh (em ruột tướng Phạm Chuyên- Cựu Giám đốc Sở CAHN)

Vợ chồng GS Lâm Quang Thiệp (cựu Vụ trưởng Vụ Đại học, bộ GD& ĐT) cùng đi với 2 người con tiến sỹ (họ không có trong ảnh này). Vậy mà nhà cháu nghe đồn các trường đại học dọa sẽ đuổi học các sinh viên DÁM tham gia xuống đường. Nói dại, các cháu nó mà xuống đường hết thì các thày có mà … MẤT DẠY tất. May thía !

Vui nhất là nhà cháu gặp lại 2 bác cùng ngồi trong quán cà phê Bonbon. Các bác ấy cùng giăng 1 biểu ngữ viết: “Đằng Giang tự cổ huyết do hồng”(Sông Bạch Đằng từ xưa đã đỏ màu máu)

Ngoài các nhà báo NHÂN DÂN (rất nhiều bác trong đoàn có máy ảnh, máy quay phim) nhà cháu thấy khá nhiều phóng viên nước ngoài. Bác giai này cũng bị cô cháu Kim Tiến thu hút:

 

Năng nổ nhất vưỡn là nữ phóng viên nhà cháu gặp hôm đi BIỂU thị TÌNH Yêu nước lần thứ hai. Hôm nay cô mặc kín đáo hơn nhưng cái quần ngố bó làm cặp chân đúng là ‘dài đến nách’ ! Khổ thân, trời nắng nóng, mồ hôi ướt hết cả lưng áo! Thương quá cơ!

Rất nhiều lần trước, nhà cháu đã phải than phiền, nhắc LLBV nên nhớ là mọi cử chỉ lời nói của họ đều sẽ được/bị ghi lại.
Hôm nay, tình cờ gặp lại một sĩ quan an ninh mặc thường phục đã than phiền “Các ông làm bọn tôi mệt quá!” hôm 03/7. Nhà cháu đến gần, nhắc lại lời mời xong việc đi uống bia, vì hôm này quá nhàn. Bác ấy cười hiền, công nhận: – Chỉ các bác đi biểu thị lòng yêu nước thì chúng tôi NHÀN, nhưng vẫn phải đi theo để đề phòng bọ phản động lợi dụng.
Nhà cháu cám ơn tất cả LLBV và hỏi thẳng về vụ việc đại úy Minh đạp vào mặt dân, bác ấy sầm mặt, công nhận đó là việc khó chấp nhận.

Vừa hay có một bác già tham gia: – KHÔNG THỂ chấp nhận chứ không phải là KHÓ! Tôi đang đi mua sách, xúc động khi thấy đoàn biểu tình đi qua nên cũng tham gia đây. 
Nổi máu nghề nghiệp, nhà cháu hỏi bác an ninh: – Anh cho phép tôi chụp ảnh và tường thuật câu chuyện giữa bác này và anh nhé? Bác an ninh xua tay: Thôi, xin ông!
Người mặc thường phục đi cùng bác an ninh thì dục: – Thôi hai bác đi nhanh lên cho kịp đoàn kìa !

Đi được một đoạn, nhà cháu nhìn thấy thượng tá Canh đứng sau một nhân viên khác. Để bác ấy không từ chối trả lời phỏng vấn được, nhà cháu nhờ một cô bé đi gọi nữ phóng viên sexy. Quay đi quay lại thượng tá Canh đã biến đâu mất tiêu.

Ngoài bác đi mua sách (tiếc là quên mất chưa kịp hỏi quý danh), khá nhiều người tham gia và cùng BIỂU ĐỒNG TÌNH.
Có đến mấy gia đình đi cả nhà. Hôm trước, bác TS Hòang Xuân Phú bên viện Toán cho rằng không nên đưa trẻ con vào việc của người lớn. Nhưng nhà cháu nghĩ rồi ra Việt Nam mình cũng nên/sẽ có  một văn hóa biểu tình thì chuyện trẻ con ĐI CHƠI trong 1 cuộc biểu tình cũng là một nét đẹp văn hóa. Chỉ là đừng ai lợi dụng chúng, bắt phải vác THÁNH GIÁ (chữ của bác Trần Đăng Khoa) như chúng cháu thôi.

 

Thấy nhà cháu chụp, chú bé này cũng giơ điện thoại chụp lại. Chắc chú có ý nghi ngờ vì nhà cháu không mặc giống lại mải chụp ảnh quay video không hay hô-hát như các bác khác. Hỏi cả nhà từ đây đến, bà mẹ trả nhời rất KÍN: – Cũng Hà Nội thôi ạ!

Nhà bác này còn mượn cả biểu ngữ của Nguyễn Quang Thạch. Hình như cái nhà ông chuyên đi tặng sách này sau đó đòi lại các biểu ngữ ấy. Ky bo thía !

  

Lại có cả 1 bà bầu, lốc-gơ Lê Dũng trúng mánh nhá! Lại có một bác già ‘biểu tình ngồi’ nữa


Nhưng cũng có người phản ứng rất lạ. Bà béo này đã cất tiếng chửi đổng: – Bọn dở hơi, bọn điên !
Mấy lốc-gừ style Beo nghe thế chắc sướng lắm. Nhưng liếc thấy nhà cháu dơ máy ảnh, bà béo này cúi mặt lủi nhanh. Hê hê, thế mà có người bảo nhà cháu là những bà beo béo thường tốt bụng. Có nhẽ đều ấy với bà này đúng theo nghia đen thui.


Ngay sau đó, nhà cháu ‘chộp’ được hình ảnh có phần ngộ nghĩnh này.
Giá mà chú công an ngồi trong xe có máy lạnh cũng hô đúng câu như bác Hằng ‘béo’ đang nhễ nhại mồ hôi thì tốt biết mấy!

Sau khi đi vòng quanh Bờ Hồ 2 vòng, đòan người tràn sang tượnh đài “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Nhà cháu nghe rất roc tiếng loa từ chiếc xe CS113 yêu cầu xe cộ dừng lại cho ‘đoàn BỘ HÀNH’ sang đường. Và CSGT áo vàng đã ngừng tất cả các phương tiện cho dén lúc người cuối cùng  của đoàn sang đường.


Bên vườn hoa trước tượng đài, thấy bác Hằng ‘béo’ bắt tay cực kỳ thân mật với một bác giai sói trán. Hỏi, bác ấy bảo đấy là ‘một người quen cũ”. Khi LÀM VIỆC thì bác giai kia xưng tên là Hùng, lúc sau lại nghe đồng nghiệp của bác ấy gọi: Anh Thanh ơi.
Ô hay, nhà cháu tưởng chỉ khi HOẠT ĐỘNG BÍ MẬT như Cụ Hồ ngày xưa mới phải dùng nhiều tên?


Khi mọi người đang say sưa hát những bài yêu nước để chia tay thì nhà cháu thấy nhiều chú thường phục xuất hiện:

Nhà cháu đã  quay rất nhiều video nhưng chẳng biết cách post lên đây. Chỉ xin tường thuật rằng mọi người hô-hát cực kỳ hào hùng. Bác Tạ Trí Hải còn đặt cả lời mới cho bài “Lên đàng” của cụ Lưu Hữu Phước.

Mọi người còn lưu lại ở chân tượng đài Quyết Tử-Quyết sinh khá lâu dù đã bắt tay chào nhau.
Nhà cháu và lốc gờ Lê Dũng rủ mấy bác khác về Thủy tạ uống bia. Chuyện còn nhiều lắm, ví dụ như chuyện Nguyễn Chí Đức (đến uống bia sau khi được 4 chú an ninh mời uống cà phê từ sáng) được cơ quan VẬN ĐỘNG KHÔNG KIỆN, chuyện LẦN ĐẦU TIÊN nhà cháu được chạm mặt bác Ba Sàm, chuyện về nhà bác Hằng ‘béo’ … nhưng xin hẹn kể trong entry khác, vì đó là chuyện HẬU xuống đường.
Ảnh cuối mà nhà cháu muốn đưa lên ở bài tường thuật này là hình ảnh các bác trong đền Bà Kiệu ra cửa sau của đền ĐỨNG XEM.Xin được chú thích là: KHOANH TAY.

Cuối cùng nhà cháu xin được mọi người thông cảm là QUÁ BẬN nên không viết ngay được.
Khi viết những dòng này nhà cháu đang đi công tác xa Hà Nội rồi.

.

*Bài viết do Blogger Gốc Sậy gửi cho Da Vàng-blog và Nguyễn Xuân Diện-blog. Xin cảm ơn tác giả!