Sunday, July 10, 2016

Một bài thơ trong ngày 10-7-2016 của Thái Bá Tân

GIÓ LỚN KHÔNG LAY ĐƯỢC NÚI
Một buổi sáng, Đức Phật
Trên đường đi hóa duyên
Cùng các đại đệ tử,
Đến làng nọ, bỗng nhiên
Có mấy người vô cớ,
Cả đàn ông, đàn bà,
Buông những lời thô bỉ,
Xúc phạm và xấu xa.
Ngài kiên nhẫn nghe họ
Rất chăm chú, và rồi
Đáp: “Cảm ơn các vị
Đã nói chuyện với tôi.
Tuy nhiên giờ tôi bận,
Đường đi cũng còn dài.
Các vị cần nói tiếp,
Tôi quay lại ngày mai”.
Mấy người kia kinh ngạc:
“Chúng tôi vừa chửi ông,
Mà ông không hề giận,
Mắng chửi lại cũng không”.
Ngài đáp: “Nếu các vị
Muốn thấy tôi bực mình,
Thì phải mười năm trước,
Khi tôi còn vô minh.
Giờ tôi đã thông tuệ,
Làm chủ được bản thân.
Không chú ý ngoại cảnh.
Chỉ làm việc mình cần”.
*
Khi ai đấy mắng bạn,
Đó là việc người ta.
Mọi chuyện có nhân quả.
Cứ thản nhiên cho qua.
Nhiều người tâm yếu ớt
Như ngọn cỏ giữa đồng,
Ngã nghiêng theo chiều gió,
Sang Tây hoặc sang Đông.
Khi tâm vững như núi
Thì không ngọn gió nào
Có thể làm lay chuyển
Dù núi lớn và cao.
Không giữ được bình tĩnh,
Tức là ta vô tình
Rơi vào bẫy chăng sẵn
Của người xúc phạm mình.
Tất nhiên nói thì dễ,
Vì ta chỉ là người.
Khó thì tu cho được.
Có khi tu cả đời

No comments:

Post a Comment